[VDCCNTB] – Chương 9

Võng du chi chức nghiệp tiểu bạch – 网游之职业小白

Tác giả: Nhược tố thanh sam – 若素青衫

Dịch: Hàn Thiên

Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, đề nghị đừng mang ra khỏi blog của ta!

Chương 9 [Yên tĩnh chút]

Giới thiệu bối cảnh môn phái, xem xét phong cảnh môn phái, giúp môn phái cho chim ăn, cho gà ăn, đến rừng trúc phía sau núi cứu con chim nhỏ không biết tên màu sắc rực rỡ hoa lệ.

Sau đó bái sư, học nghệ, nhận trang phục môn phái, đổi vũ khí môn phái.

Mục Thanh Viễn 14 rất nhanh ăn mặc một bộ môn phái Tiêu Dao đứng trước ao nhỏ ngắm tới ngắm lui.

Tua rua thật dài đính ở phía sau, giày thêu màu tím, võ phục trắng tím đan xen, tay áo cuộn lên, viền điểm một cánh sen, có vẻ đặc biệt xinh đẹp đáng yêu.

Trên vai phải mang theo một đóa hoa lớn màu tím, gió vừa thổi cánh hoa khẽ đung đưa, vô cùng sống động.

Phía sau là tơ lụa thêu hoa văn hình dây leo, tiểu loli làm động tác ôm ngực, sợi tóc bị gió thổi bay bay, khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn ửng hồng, muốn bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu.

Cao Mục còn không biết loli khống* là cái gì, đã hướng về con gái mình vô sự tự thông.

(Hiểu đơn giản là luyến đồng a)

Hắn chuyển màn ảnh nhìn tới nhìn lui, nhìn thế nào cũng thấy yêu thích vô cùng, lại điều chỉnh thành góc nhìn quay chụp thay đổi góc độ quay đến quay đi, mà lúc này Tiêu sai ca và Moke Anna trong khung bạn tốt đã lv20.

Làm nhiệm vụ môn phái, sau đó xuất sư hạ sơn, hỗ trợ diệt cướp, bị xin đi nhờ đến thục địa tìm kiếm một vị thần y, lấy một thứ có thể hóa giải kịch độc trong nước giếng.

Mục Thanh Viễn 14 đổi lại vũ khí, Cao Mục không biết mình đến tột cùng thích hợp dùng cái gì, liền cầm bừa một thứ, phái Tiêu Dao vũ khí hầu như được hắn thử toàn bộ.

Đến khi di động trong túi vang lên, hắn mới lấy lại tinh thần, vừa nhìn thời gian dưới góc phải màn hình … Ai ya, thì ra đã đến giờ cơm tối.

Trên đầu Mục Thanh Viễn 14 đã hiện lv 15, đứng giữa đường xoay một vòng, nơi này có một phó bản đơn giản lv15, một người là có thể xoát được, nhưng hắn còn chưa tìm được cửa vào.

Do dự một chút, hắn vào kênh Mật gọi Viện Viện yêu Viên Viên.

[ Mật / ngươi nói với Viện Viện yêu Viên Viên nói: Tôi phải về trước đây, cảm ơn các cậu giúp đỡ. ]

Câu nói rất lâu không có hồi âm, Cao Mục có chút bất an điều khiển Mục Thanh Viễn 14 ở trước đỉnh núi vòng tới vòng lui.

Mấy phút sau, keng một tiếng tiếng nhắc nhở.

[ hệ thống: Thương Sơn Tiếu thỉnh cầu thêm ngài làm bạn tốt, chấp nhận? ]

Cao Mục sững sờ, ai đây?

Nhưng là có người chủ động thêm mình làm bạn tốt, hắn vẫn là rất vui vẻ, hơn nữa còn có chút căng thẳng.

Bấm chấp nhận, thanh hảo hữu bên cạnh có thêm một cái ava mới, là một nam nhân trưởng thành đeo mặt nạ sắt, đuôi ngựa trắng như tuyết cột cao, nhìn qua có chút huyễn khốc.

[ Mật / Thương Sơn Tiếu nói với ngươi: A xin lỗi tiểu mục, trước bận quá đều không thể mang cậu thăng cấp, buổi tối cậu rảnh không? ]

[ Mật / ngươi nói với Thương Sơn Tiếu: … Bạn là? ]

[ Mật / Thương Sơn Tiếu nói với ngươi: yoyo114 Tôi a! Viện Viện yêu Viên Viên, đây là cỡ lớn của tôi. ] (this is me, not mini me :3 )

[ Mật / ngươi nói với Thương Sơn Tiếu: A! ! Là cậu, sao lại đổi rồi? Cậu đổi ID ? Cậu nhanh như vậy liền mãn cấp? yoyo108 ]

[ Mật / Thương Sơn Tiếu nói với ngươi: … … ]

Cao Mục có chút ngượng ngùng, hắn đương nhiên nhìn thấy Thương Sơn Tiếu nói “Cỡ lớn”, nhưng hắn làm sao biết cỡ lớn là thứ gì?

Vì không muốn tiếp tục mất mặt, kỳ thực cũng là lo lắng Thương Sơn Tiếu sẽ bởi vì thiếu kiên nhẫn không muốn chơi với mình nữa, hắn cuống quít chuyển cửa sổ, mở ra baidu, tra xét một phát game cỡ lớn là có ý gì.

Sau khi biết được, hắn lại mau mau chuyển về trong game, lại phát hiện Thương Sơn Tiếu đã chat với hắn nhiều thật là nhiều.

[Cậu thật là cái gì cũng không biết a.]

[Chơi game lâu như vậy mới gặp được người mới hoàn toàn không biết gì như cậu mới lần đầu a, cậu quá đáng yêu . Lại nói, cậu đáng yêu như thế có thể tuyệt đối đừng tùy tiện bị người lừa a, trên thế giới này nam nhân xấu rất nhiều.”

Cao Mục:[…]

Thương Sơn Tiếu còn đang nói: [Cỡ lớn chính là acc đẳng cấp cao, trang bị thật, cậu cũng có thể lý giải thành là xét đến cùng có một cái acc, clone như là Viện Viện yêu Viên Viên của tôi, đẳng cấp thấp, trang bị thấp, tôi luyện cái acc kia chỉ là vì ở Tân Thủ thôn thu người. Bởi vì acc đã xuất sư không thể quay về Tân Thủ thôn, hiểu chưa?]

Thương Sơn Tiếu giải thích rất cẩn thận, hơn nữa không có nửa điểm thiếu kiên nhẫn. Cao Mục có chút cảm động, liền phát ra mấy cái đã hiểu, còn mang vào một cái mặt cười baby thiệt lớn.

Thương Sơn Tiếu đưa hắn ba bông hoa hồng, phát ra cái hôn gió, nói: [Cậu muốn off thì off đi, buổi tối lên, tôi mang cậu thăng cấp.]

Cao Mục vốn định về tối không ra nữa, chẳng biết vì sao lại có chút không nỡ, do dự một chút nói: [Buổi tối tôi không lên được, để tôi thử về nhà xem có chơi được trò này không]

[Cậu ở bên ngoài?] Thương Sơn Tiếu đánh cái dấu chấm hỏi.

[Quán net.] Cao Mục nói: [Tôi buổi tối nếu có thể chơi game, tôi liền onl.]

Thương Sơn Tiếu đại khái cũng cảm thấy hắn đối với máy vi tính không phải tinh thông như vậy, dù sao liền cơ sở game đều không có, hay là chơi máy vi tính cũng sẽ chỉ khởi động máy tắt máy.

Cao Mục cũng không biết suy nghĩ của Thương Sơn Tiếu, nhưng nếu như hắn biết, đại khái cũng sẽ nói kỳ thực cũng tám – chín gần gần mười, kém không xa.

Thương Sơn Tiếu cho hắn acc QQ và YY.

“Đây là kênh QQ và YY của bang chúng ta, cậu không hiểu trực tiếp tới hỏi, tôi nắm tay chỉ cậu. Nếu tôi không onl còn có lão đại.”

Lão đại đương nhiên là chỉ ngao huyết hàn, Cao Mục nhớ tới Ngạo Huyết Hàn tựa hồ cũng là clone, liền hỏi: “Bang chủ hắn cỡ lớn tên gì?”

[Nhất Tương Phong Thành.]

Cao Mục cảm thấy danh tự này quả thực khốc huyễn đến muốn bay lên, yên lặng mà nể phục cái tên, sau đó thêm vào thanh bạn tốt.

Sau khi phát lời mời hảo hữu, Cao Mục cùng Thương Sơn Tiếu nói bye bye, trực tiếp out game.

Ngày hôm nay hắn kết giao được bốn bằng hữu.

Ngạo Huyết Hàn, Viện Viện yêu Viên Viên, tiêu sái ca cùng Moke Anna.

Tuy rằng Anna từ đầu tới đuôi cũng không với hắn nói mấy câu, nhưng bọn họ đồng thời tổ đội đánh qua quái, hiện tại cũng người cùng bang hội, xem như là… bằng hữu chứ?

Hắn đến quầy bar rút thẻ, khi ra cửa lại nhìn quán net một chút, cảm giác mình quyết định của ngày hôm nay là đúng đắn, trong lòng một thoáng ung dung rất nhiều, thật vui vẻ trở về lấy máy của mình thử download game.

Chỉ là hắn vạn vạn không nghĩ tới, ngày hôm nay vẫn chưa hoàn toàn qua đi.

Hắn vừa tới trước trạm xe buýt, liền nghe đến phía sau có người gọi mình. Quay đầu nhìn lại, lại là bạn học trong lớp mình, một nhóm lớn người còn ăn mặc đồng phục học sinh đeo cặp sách, rõ ràng là từ khi thi xong vẫn chơi đến bây giờ, còn chưa về qua nhà. (như bạn Mục vại)

“Cao Mục!” Cầm đầu chính là người gọi hắn trước cầu thang hôm nay, hỏi hắn có muốn đi liên hoan với mọi người không.

Vui sướng trên mặt Cao Mục còn chưa triệt để thu lại, bởi vì tâm tình không tệ, thân thiện không giống với biểu hiện thường thấy, không phải cẩn thận hay bất an.

“Đi ăn cơm?” Cao Mục nhìn đồng hồ, “Còn tưởng rằng các ngươi đã sớm đi rồi.”

“Vừa mới ăn cơm xong a, buổi chiều mọi người sẽ đi hát a.” Nam sinh vỗ vỗ bả vai hắn, “Cậu còn chưa về?”

Cao Mục loan mở mắt, không biết ở đắc ý cái gì nói: “Tôi mới từ hàng net đi ra”

Mọi người lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, còn có nữ sinh trực tiếp liền nói: “Đây là làm sao? Thi xong cậu mới mở phong ấn sao?”

Cả nhà ha ha ha ha cười lên, cũng có người nói: “Không sai a, đi làm mà ? Chơi game?”

“Ân.” Cao Mục tự hào gật đầu, “Hư không 2.”

Kỳ thực hắn muốn nói Hư không võ hiệp 2, có thể trước lùi thẻ thì nghe có người hỏi cày thuê Hư không 2, liền cảm thấy nói Hư không 2 có cảm giác giống vậy.

Quả nhiên, này vừa nói mọi người lại kinh ngạc hơn .

“Không thấy được a Cao Mục, tôi nói, cậu có phải là ba năm đều đang giả bộ không?”

“Không có không có.” Cao Mục cản vội vàng lắc đầu, “Chơi lần đầu.”

“Được rồi.” Những người khác cũng không thật muốn nghe hắn giải thích, nam sinh cầm đầu kéo hắn, nói: “Xảo ngộ thế này, đi cùng nhau ăn cơm, Mọi người tụ tập một bữa cuối cùng!”

Lần này lại không có ai đứng ra từ chối, đều trêu ghẹo để hắn cùng đi.

Cao Mục mở cờ trong bụng, hắn lần đầu được mời như vậy, sớm biết thế liền sớm chút chơi game .

Mấy người một đường đi một đường tán gẫu, đám học sinh này bên trong cũng có đứa chơi Hư không 2, còn không chỉ một acc, Cao Mục lần đầu cùng cùng bạn đồng lứa nói chuyện, tuy rằng rất nhiều thứ hắn đều nghe không hiểu, nhưng tốt xấu có thể nói mấy câu .

Cũng có người nhiệt tình với hắn giới thiệu cách giúp hắn sau này thăng cấp ngày càng nhanh.

“Đáng tiếc, chúng ta không phải một server.” Nam sinh nói: “Cậu là server mới à?”

“Ân.”

“Server mới, mọi người cùng xuất phát điểm, sẽ không bị acc lớn chèn ép.” Người kia nói dừng một chút, “Bất quá có một bang cậu phải chú ý chút a, làm hết sức đừng tìm bọn họ dính líu quan hệ.”

“Bang nào?” Cao Mục hiếu kỳ hỏi.

“Chiến Vương.” Nam sinh nói, còn quay đầu đi hỏi mấy người khác cùng chơi trò này, “Là Chiến Vương, đúng không?”

“Đúng vậy.” Một nữ sinh thăm thò đầu tới nói: “Chiến Vương đám người kia thích nhất bắt nạt nhỏ yếu, lại thích đánh nhau, cả ngày nghĩ bá phục phiền chết luôn.”

Cao Mục suy nghĩ một chút, cảm thấy rất nghi hoặc, “Làm sao một bang hội có thể thông dụng vậy?” Tuy rằng hắn đối với rất nhiều chuyện không hiểu nổi, nhưng cũng biết bang này ở server này, làm sao lại có quan hệ với các server khác?

“Phân hội a.” Nam sinh nói: “Chiến Vương tổng hội là bang lao thành của server, được cho là bang nổi danh nhất, sau đó làm rất lớn liền phái người đi các server khác lập bang, cũng gọi là Chiến Vương, Chiến Vương server khác sẽ có chút khác biệt với tên bang Chiến Vương ban đầu, đương nhiên những người này có ngầm cùng bên chính tông hay không thì không biết, bất quá ở bề ngoài vẫn là sẽ làm dáng một chút, dù sao cũng là lợi ích tập thể hiệu ứng đám đông mà.”

Cao Mục nhớ tới Moke Anna nói “Chiến Vương”, sau đó đổi bang đến Chiến Kỳ.

Chiến Vương là tổng hội ý tứ sao? Nếu đều là một bang, tại sao còn chuyển nhượng a?

Rất hiển nhiên, Cao Mục hoàn toàn không nghĩ tới một thể giới giả lập sao lại có thể phức tạp thâm ảo đến thế, hắn gãi gãi cái cổ, tuy rằng không rõ nhưng cũng chưa nghĩ ra muốn làm sao đặt câu hỏi, sợ hỏi thêm đối phương liền ngại phiền.

“Nói chung cậu thấy bọn nó thì đi đường vòng là tốt rồi.” Nam sinh cuối cùng tổng kết một câu, vỗ vỗ Cao Mục vai.

Cao Mục ừ một tiếng, cảm thấy có chút chột dạ.

Một bữa liên hoan tốt nghiệp, một nhóm người thương lượng đến thương lượng đi, cuối cùng quyết định đi ăn hải sản. Cao Mục dị ứng tôm, nhưng hắn vẫn là cười gật đầu, nửa điểm do dự cũng không có. (Ta cũng dị ứng tôm cua vại TT.TT)

Đến khi vào quán, tìm vị trí giữa ngồi giữa sảnh, một nhóm người vây quanh bàn tròn, líu ra líu ríu tiếng nói chuyện một thoáng có vẻ hơi ồn ào.

Cao Mục bị lôi kéo ở ngồi phía mấy nam sinh, mấy người nói tiếp chuyện game, bất quá không nói Hư không 2, mà là nói tới game khác.

Rất hiển nhiên ở trong đám người này, mặt khác có một trò chơi đối với bọn họ sức hấp dẫn lớn hơn một chút, người chơi cũng nhiều hơn.

Cao Mục chăm chú lắng nghe, nghĩ có nên thử chơi game này với bọn họ không? Có thể suy nghĩ một chút cũng đã tốt nghiệp, sau này cũng khó nói sẽ ra sao, huống hồ bọn họ cũng không nhất định sẽ rủ mình cùng chơi, vạn nhất thấy mình phiền thì sao?

Nghĩ như vậy, trong Hư không 2 gặp được người tốt bụng hiền lành, Cao Mục liền từ bỏ suy nghĩ đổi game.

Không bao lâu, trong nhà hàng người bắt đầu từ từ bắt đầu nhiều lên.

Cách bàn người nói chuyện cao giọng, Cao Mục nhìn thấy có khách nhíu mày nhìn sang bên này, hắn cảm thấy trên mặt có chút nóng, lại không tiện mở miệng ngăn cản hội bạn học của mình chú ý đúng mực một chút.

Người trẻ tuổi đều là yêu náo nhiệt, thêm vào tốt nghiệp không còn ràng buộc, tâm một thoáng thả đến mức thật thoáng, có ít hơi men rồi thì càng làm ầm ĩ .

Ăn được một nửa, Cao Mục đi tới phòng rửa tay.

Hắn cởi áo khoác đồng phục, chỉ mặc áo T-shirt trắng, quần áo đồng phục thông dụng, toàn thân toát ra vẻ yên tĩnh lại ngoan ngoãn.

Lúc đứng trước bồn rửa tay, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn trong gương, tóc mái hơi dài , nên đi tỉa chút a …

Hắn đưa tay sờ sờ mái đã chấm mắt, lại dùng nước vuốt vuốt lên tóc, đang muốn xoay người đi ra ngoài, cửa bị đẩy ra .

Lô Chinh vừa vào cửa liền nhận ra đứa bé này.

Trong đại sảnh đám kia học sinh quá ồn ào, anh muốn nghiêm chỉnh nói một câu cũng phải rống rát họng, vì thế hắn bất mãn mà nhìn bên kia vài cái, hi vọng đối phương có thể chú ý tới sau đó ý thức được loại hành vi không văn minh này.

Có thể ngoại trừ đứa bé này, những người khác tựa hồ hoàn toàn không có phát hiện, mà đứa nhỏ này mặc dù phát hiện, cũng hoàn toàn không có để ý.

Anh nhất thời có chút không vui, cùng tiểu hài nhi gặp thoáng qua thì nói một câu, “Các người ăn cơm có thể hay không yên tĩnh một chút sao?”


Thiệt tình lâu lắm ta mới được nghỉ hoàn toàn một ngày >.<

KLQ cơ mà ta là ta vẫn rất xoắn xuýt cái đoạn xưng hô giữa các nhân vật >.< >.< >.<

 

Hồ điệp – Vĩ thanh

HỒ ĐIỆP

(Ca, xin hãy nuôi em 2)

《蝴蝶》

Tác giả: Băng Mị (冰魅)

Editor: Hàn Thiên

Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, đề nghị đừng mang ra khỏi blog của ta!

Vĩ thanh

Chạng vạng, Gia Vĩ cô đơn trở về nhà. Á Á xuất ngoại biểu diễn đã gần một tuần rồi, đứa nhỏ của hắn còn chưa tốt nghiệp Thiên Hoa đã đứng trên sân khấu hoa lệ lóa mắt, tiền đồ rộng mở. Nhưng nhung nhớ trong tim cũng chẳng thể thoái lui! Gia Vĩ tựa vào cửa, khe khẽ thở dài. Bấm tay mà tính, giờ này ngày mai, nó sẽ lên má bay trở về thôi.

Bật đèn trong phòng, mặt gương phản chiếu ánh sáng lên sàn nhà, cúi xuống trước tấm gương, giày múa của Á Á còn để lại nơi này. Gia Vĩ nhếch miệng, mỗi ngày đều nhìn ngắm, dường như dùng nó để giảm bớt đau khổ tương tư.

“Nấu ăn là một môn khoa học, làm thế nào để nấu ngon, làm thế nào cho có dinh dưỡng, đều phải tự mình nghiên cứu, chỉ nghe người khác thì không thể làm được. Người thưởng thức thì sao? Làm cơm cho người thân, có phải chính là tấm lòng không? Anh xem Thạch Đầu nhà chúng tôi, cứ hai ba bữa lại ầm ỹ đòi giảm béo. Tôi cũng không để ý đến y, khiêu vũ phải tiêu hao hết bao nhiêu tinh hoa thân thể chứ! Không bồi bổ sao được?”

Gia Vĩ mỉm cười nghe, thẳng đến khi buông điện thoại mới nhớ lại, nghe Lưu Đông đông xả tây lạp qua điện thoại xong, cuối cùng mục đích hỏi cách nấu canh gà sơn cô còn chưa hỏi được! Cười khổ một chút, Gia Vĩ cầm thực đơn, Lưu Đông nói đúng, làm cơm cho ngời thân, chính là bày tỏ tấm lòng!

Tại nhà bếp bận việc, Gia Vĩ liên tục nhìn đồng hồ. Máy bay 6h hạ cánh, chờ nấu nướng xong ra sân bay đón Á Á là vừa. Điện thoại reo lên, Gia Vĩ gần như chạy đến phòng khách bắt lấy điện thoại: “Alo?”

“Ca! Đoàn chúng em tổ chức đi chơi, có lẽ chúng em còn phải ở lại thêm một ngày đêm nữa, anh đừng chờ em! Lúc nào quay lại em sẽ báo cho anh!” Từ điện thoại truyền đến giọng Á Á. Gia Vĩ ngây người một chốc, hô hấp cũng dường như đình chệ.

“Được, chơi vui vẻ, chú ý an toàn đừng để bị lạc. Á Á…”

“Ca hẹn gặp lại!”

Điện thoại đã ngắt, Gia Vĩ vẫn nắm ống nghe ngây ngốc nửa ngày. Đứa nhỏ ra nước ngoài, hẳn nên chơi đùa cho vui vẻ, hơn nữa là hoạt động tập thể! Cũng không phải ý muốn của một mình nó. Nhưng Á Á rất vui, không vội trở về. Gia Vĩ bỗng nhiên cười khổ, lúc nào mình lại biến thành người đa sầu đa cảm như vậy? Á Á đang ở thời kỳ ham chơi. Gia Vĩ xoay người về phòng bếp, nồi đun nước đang sôi sùng sục, hôm nay nó thành vô dụng rồi.

Tắt bếp, cũng lười dọn dẹp, dường như động lực đã mất, Gia Vĩ chầm chậm rời khỏi bếp, cầm lấy bao thuốc đi tới sân thượng. Cửa không biết đã mở từ lúc nào, một thiếu niên tuấn tú rón ra rón rén đi tới, trong lòng ôm một bó hoa tươi. Thò đầu ngó Gia Vĩ trên sân thượng, hì hì cười buông ba lô, ôm bó hoa nhẹ nhàng đi tới sân thượng.

“Trong núi có đằng triền thụ, trên đời nào có thụ triền đằng, thanh đằng bả thụ lai triền, quá nhất xuân hựu nhất xuân…”

(Trong núi có dây leo bám cây, chứ nào có cây bám dây leo, dây leo xanh triền quấn lấy cây, mùa xuân lại tiếp mùa xuân…)

Tiếng ca nhí nhảnh bên tai, Gia Vĩ đang chìm vào tưởng niệm bỗng quay đầu, thấy Á Á ngày nhớ đêm mong đang bên cạnh. Vươn tay ôm lấy thắt lưng ca ca, Á Á vùi mặt vào lòng y cọ cọ: “Ca, em nhớ anh!”

Bị một cỗ nhiệt lưu chạy ào vào lòng, Gia Vĩ vươn hai tay ôm lấy. “Á Á, Á Á!” Á Á quắp chân vào lưng y, ôm lấy cổ Gia Vĩ: “Ca, em múa rất tốt, rất nhiều người hoan hô cho em. Em thích sân khấu hơn tất cả. Ca, em có chuyện muốn nói với anh! Có người tìm em, muốn cùng em ký hợp đồng, phải đi chụp ảnh, đi tuyên truyền, còn đóng phim vân vân, nói nổi danh rồi sẽ có rất nhiều tiền.”

Gia Vĩ nhìn nó, Á Á đã lớn rồi, nó có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, cũng có quyền tự quyết.

“Á Á, em muốn làm thế nào?”

Á Á trầm tư một chút, nhìn vào mắt Gia Vĩ: “Ca, em chỉ muốn khiêu vũ. Là vũ sư tối cao trong thần điện vũ đạo, vi tâm khởi vũ. Em sẽ không vì cái gì mà từ bỏ khiêu vũ, không muốn bất cứ thứ gì ngoài sân khấu. Thế nên, ca, anh nuôi em đi! Đời này, em lại quấn lấy anh.”

Á Á đứng trước cổng trường Thiên Hoa nguy nga, nhìn lên thật lâu. Đứa nhỏ trước đây co vai khóc lóc, giờ đã thần thái phi dương ra khỏi cổng trường, hướng đến sân khấu rộng lớn, nơi ấy, nó như hồ điệp tung cánh mỹ lệ. Bây giờ, lần thứ hai trở về nơi này, từng cảnh tượng đã trải qua trong quá khứ lại ùa về, đắng cay mặn ngọt đều ào ào trào ra. Á Á chậm bước đi vào vườn trường, có mấy học trò nhận ra nó, mang theo lòng kính ngưỡng thử thăm dò bắt chuyện. Đây là vũ công thiếu niên vừa đạt giải vàng quốc tế, một người tinh anh đáng giá kiến Thiên Hoa kiêu ngạo.

Mỉm cười đáp lại sư đệ sư muội, Á Á tham lam nhìn mọi nơi,đây chính là lần đầu tiên trở về từ khi tốt nghiệp. Mỗi góc đều quen thuộc quá đỗi.

Ánh dương quang từ trong ngọn cây bò ra, lạc trên người, phòng tập truyền ra tiếng giày múa ma sát với sàn nhà, hòa âm cùng tiếng đàn dương cầm thành làn điệu du dương, tái hiện lại khoảng thời gian trong quá khứ. Bên tai như văng vẳng tiếng trách mắng của cô giáo, khiến Á Á hoảng hốt một trận.

Bản thân như trở lại thành đứa trẻ còn đi học, giày múa miết trên sàn tập, trang phục quen thuộc, tư thế quen thuộc, tiết tấu quen thuộc, còn có tiếng vỗ tay quan tâm bọn nhỏ của Dư Nghiêu. Hắn mặc một thân đồ tập đã cũ, tinh thần đều đặt trên người đám trò nhỏ, không chú ý tới Á Á đã đứng ở cửa thật lâu, thẳng đến khi lũ trẻ liên tục liếc nhìn ra cửa, Dư Nghiêu mới phát hiện người ngoài cửa.

“Cậu sao lại trở về rồi? cũng không nói trước một tiếng.” Dư Nghiêu vẫn như cũ, lời nói chậm rãi nhỏ nhẹ, vẫn nhàn nhạt mỉm cười. Á Á kéo tay hắn, nhìn hắn. Vẫn gầy như trước, lẽ ra bây giờ hắn làm thầy giáo, lượng luyện tập kém xa trước đây, hẳn là phải thành béo phì chứ. Nhưng, hắn gầy trơ xương. Nguyên nhân là gì, cần hỏi a. Á Á tươi cười: “Vừa đi diễn về, liền tiện đường ghé qua thăm cậu. Cậu, có khỏe không?”

Dư Nghiêu gật đầu: “Tốt, tôi thích công việc này, tôi rất thỏa mãn.”

Ánh mặt trời tản mát, hai người đi lên cầu thang thật dài. Phía cuối hành lang, phòng của Hồ Cương vẫn lưu giữ như cũ, hiện tại, Dư Nghiêu đang ở. Mở cửa, Dư Nghiêu mang Á Á vào. Bày biện trong phòng vẫn như trước, bức tường chính diện là di ảnh Hồ Cương đang nhìn bọn họ mỉm cười. Á Á đi tới trước ảnh, vuốt ve mặt ảnh, nước mặt đảo quanh viền mắt. Cố nén bi thương, cung kính hành lễ.

Dư Nghiêu pha trà, cùng Á Á ngồi trên dường, nhìn Hồ Cương đối diện. Ở phía dưới di ảnh, chiếc thước của Hồ Cương được đặt một cách trang trọng. “Tổng cảm giác, y vẫn còn sống.”

Á Á không nói gì, một lát vuốt ve cái tách: “Cậu cứ như vậy một mình ở lại chỗ này? Sau đó…” Dư Nghiêu nhẹ nhàng cười: “Chuyện sau đó, sau đó nói đi! Tôi hiện tại rất tốt, tuy rằng tôi không có năng lực cầm lên cây thước ấy, nhưng tôi sẽ nỗ lực. Trở thành người như y, là mục tiêu của tôi.” Á Á trầm mặc.

 

Về đến nhà, ca ca còn chưa về. Chuyện nhà cửa lúc trước đã bàn nhiều lần, chính thức an cư ở chỗ này. Vũ đoàn của Á Á ở ngay gần đó, công ty của Gia Vĩ cũng chia thành hai chi nhánh, kinh doanh rất tốt. Vốn muốn mẹ tới sống cùng, nhưng mẹ Hứa chỉ ở lại đây vài ngày lại trở về, nếu cơm áo không lo, thì cuộc sống điền viên tương đối tốt, con trẻ có tiền dồ như vậy, sinh sống tốt như vậy, còn có gì phải lo lắng! Về phần nó thích, thì sẽ đi theo nó!

Mang một đống lớn đồ mua từ siêu thị bỏ vào bếp, Á Á bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để biến mấy thứ này thành mỹ thực. Ca ca quá mệt mỏi rồi, mấy năm nay đều là y lo trong lo ngoài, giờ cũng nên để y hưởng thụ chút cảm giác quan tâm chăm sóc. Làm một bữa cơm thật lớn! Chờ y lát nữa nhìn thấy một bàn thức ăn, chắc sẽ cảm động đến rơi nước mắt! Ha ha ha ha ha~~~ Á Á hài lòng bắt lấy cái nọ túm lấy cái kia, loay hoay nửa ngày mới uể oải phát hiện, thì ra nấu bữa cơm cũng không dễ dàng.

Tay trái cầm thực đơn, tay phải cầm muôi, Á Á luống cuống tay chân một mình mấy tiếng đồng hồ, nhìn thực tế khác xa tưởng tượng, Á Á muốn khóc. Để đồ ăn và rượu lên bàn, lại thắp ngọn nến đỏ nổi bật. Nhìn đồng hồ, ca ca đã trở về. Kéo hết rèm cửa lại, không để ánh đèn lộ ra. Đi diễn vài ngày, cũng không nói với y hôm nay sẽ trở về. Muốn cho y một sự bất ngờ.

Từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Á Á nhảy dựng, tắt đèn, chỉ để lại hai ngọn nến đỏ chập chờn. Cửa bị mở ra, Á Á ở một nơi bí mật quan sát Gia Vĩ, từ biểu tình cô đơn chuyển thành kinh hỉ.

“Á Á, Á Á là em đã về?”

Á Á từ chỗ tối đi tới, ôm lấy cổ Gia Vĩ: “Ca, em muốn anh.” Mạnh mẽ ôm lấy, cuồng nhiệt hôn môi, Á Á quấn lấy Gia Vĩ, toàn thân đều kề cận trong lòng y. Đôi môi nóng rực trằn trọc, đầu lưỡi quấn quýt, nước bọt hương vị ngọt ngào.

“Tiểu bại hoại, trở về cũng không nói với anh một tiếng, hôm qua anh còn hỏi em!” Gia Vĩ làm bộ tét vào mông nó một cái, Á Á ôm cổ y thấp giọng: “Muốn nhìn bộ dạng kinh hỷ của anh đó! Hơn nữa, em còn làm món anh thích!”

Mạnh nhảy xuống, Á Á hài lòng chỉ vào thức ăn trên bàn: “Những… này đều là em làm, có thể không quá ngon, nhưng em sẽ cố gắng luyện tập. Nếu hôm nay anh không ưng vậy… em sẽ cố hơn nữa!” Á Á nói xong ngồi lên bàn cơm, dưới anh nến tà nghễ nhìn Gia Vĩ thấp giọng nói: “Anh ăn món nào trước?”

 

Thân thể đầy bọt nước, vạt áo mở rộng lộ ra xương quai xanh cùng lồng ngực nhẵn nhụi, thân thể Á Á hơi căng thẳng, song mắt nhộn nhạo. Trong lỗ mũi Gia Vĩ oanh một cái phun ra thứ gì đó nóng rát. Vật nhỏ trưởng thành không cho người sống a!

Bế Á Á từ trên bàn, Gia Vĩ buộc chặt canh tay. Như nhớ lại lúc ban đầu ôm Á Á chạy tới bệnh viện, bị cặp mắt trong suốt kia chăm chú nhìn vào, Gia Vĩ không thể tự kiềm chế. Từ từ tiến tới, môi đối môi từ như tâm kề tâm. Á Á ôm chặt cổ Gia Vĩ, ca ca, kiếp này anh là cây của em, em là dây leo của anh. Mặc kệ dây leo có ra hoa kết trái xinh đẹp, đều phải có cây chống đỡ…

Toàn văn hoàn

Các bạn có thấy chữ gì đây không??? Chắc mọi người quên ta hết rồi, nên ta lặng lẽ hoàn nó, làm quà tết cho bạn nhỏ nào còn nhớ ta a~ Thời gian vừa rồi thật là quá khó khăn, giờ thì tốt hơn rồi. Nên có lẽ thời gian tới ta sẽ tìm cái hố mới, và lại từ từ chậm rãi cày a cày. mong mọi người tiếp tục ủng hộ!

Hồ điệp – Chương bốn

Hồ điệp

《蝴蝶》

Tác giả: Băng Mị (冰魅)

Editor: Hàn Thiên

Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, đề nghị đừng mang ra khỏi blog của ta!

Matthew_Bourne__s_Swan_Lake_by_ilxwing

Chương bốn

Sau khi kiểm tra cẩn thận mới phát hiện, trên người Á Á thương mới thương cũ chồng chất. Từ trên đùi Á Á rút ra được một vài miếng dằm gỗ, đó là do hay cọ lên sàn nhà, Gia Vĩ nhẹ nhàng xoa, đau lòng mà thở dài. Đem Á Á kéo lại, cọ vào trán nó: “Á Á, vất vả không?” Câu hỏi đầy chua xót, Á Á trầm trầm rủ mắt xuống, nhẹ gật đầu. Vất vả chứ! Đau đến nửa đêm cắn chăn mà khóc, mệt mỏi ngã sấp xuống mà không đứng dậy được. Nhưng khó khăn nhất vẫn là cô đơn! Kéo khóe miệng cười cười: “Vừa mới bắt đầu chịu không được, nhưng giờ thì tốt hơn nhiều. Em đã quen rồi. Tập khiêu vũ chính là như vậy, thầy giáo nói vũ công là dùng mồ hôi và máu để đổi lấy.”

Gia Vĩ không nói thêm gì nữa, ôm chặt hài tử trong lòng. Hài tử tuy gầy, bất quá tứ chi, thắt lưng, cơ bụng ngược lại rắn chắc hơn nhiều, được làn da trơn nhẵn tinh tế gắt gao bao bọc, tràn đầy co dãn. Ánh mắt, ngữ khí đã có rất nhiều phần khiến cho người ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Trong thời gian thật ngắn, Á Á đã bắt đầu thay đổi. Không biết là nên mừng hay nên lo, Gia Vĩ nhìn Á Á không chuyển mắt, trong nội tâm ngũ vị tạp trần.

Thật sâu rúc vào ngực ca ca, Á Á vươn tay ôm lấy cổ y, ở bên tai thấp giọng thì thào: “Ca ca, em nhớ anh lắm.” Gia Vĩ hít sâu, cầm chặt tay Á Á, đem những ngón tay thon dài đặt bên môi, hôn nhẹ. Không ai nói gì, tâm tình kích động nơi đáy lòng cứ càng ngày càng khó kiềm chế. Gia Vĩ bế nó đứng dậy, mang vào phòng tắm.

Quần áo tập luyện của Á Á cùng giày khiêu vũ được đặt ngay ngắn ở trong tủ treo quần áo, bên cạnh là bộ âu phục dài rộng thùng thình của Gia Vĩ. Bức màn nặng nề được kéo lên, trên giường trải một cái chăn mềm mại, ánh đèn yếu ớt nơi đầu giường lẳng lặng chiếu sáng gối đầu trắng tinh. Trong phòng tắm, Gia Vĩ ngồi xổm trước bồn tắm lớn tắm rửa cho Á Á, những dấu vết trầy da tróc vảy đều được cẩn thận che đậy để khỏi bị sữa tắm kích thích. Á Á nằm trong bồn tắm híp mắt, giơ giơ cái chân được băng bó, để lên một chỗ không dính nước. Thân thể được nước ấm bao phủ, bàn tay ca ca ôn nhu vuốt ve, thật thoải mái. Nếu như vĩnh viễn không phải ra ngoài, thật là tốt! Á Á mím môi cười, bỗng nhiên chỗ giữa hai đùi bị nhéo hai cái không nặng không nhẹ, tựa như bị điện giật làm cho nó hoảng hốt: “A ~~ làm gì?”

Nhìn nhìn Á Á ủy khuất chu mỏ, Gia Vĩ buồn cười nhéo nhéo cái mũi cậu: “Nghĩ gì thế? Một mình cười đến đẹp như vậy?” Á Á cúi đầu mím môi, cười đến không biết xấu hổ, bỗng nhiên ôm lấy cổ Gia Vĩ, dùng sức hôn y một cái. Gia Vĩ đột nhiên sững sờ, hài tử trước mặt chậm rãi cúi đầu, trong con ngươi lấp lánh một làn hơi nước óng ánh. Một cỗ nhiệt lưu xông đến quá nhanh, thế cho lý trí không kịp chuẩn bị liền toàn bộ sụp đổ.

Ga giường mềm mại trùm lên hai thân thể đang đè lên nhau, tiếng thở dốc ồ ồ nương theo tiếng rên rỉ đầy áp lực, trong ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn chậm rãi diễn ra một màn xuân sắc đến chóng mặt. Ngón tay Á Á ôm thật chặt bả vai Gia Vĩ, cắn răng nhắm mắt lại, thừa nhận mãnh liệt khoái hoạt xông đến. Đem chân của mình vòng ngang hông ca ca, lại để cho cậu thống khoái bởi một hồi ma sát ào ạt xông tới. Rất đau, những nơi đã lâu không có được vuốt ve qua đều thừa nhận những loạt công kích dày đặc nóng rực. Rất khoái hoạt, rốt cục lại có thể cùng ca ca kết hợp làm một, lại có được cảm giác bị tiến vào, bị chiếm cứ. Nhiều ngày tưởng niệm cũng có thể tại đau đớn cùng vui sướng này được hóa giải.

Nơi này là khách sạn, không dám quá phận thả lỏng theo xúc cảm bản thân. Nhưng tình cảm mãnh liệt bị đè nén ngược lại càng trở nên gay gắt khiến cho khoái cảm tăng lên gấp bội. Á Á rất nhanh liền mồ hôi đầm đìa, ô ô nức nở rên rỉ đều chôn trong lồng ngực ca ca. Gia Vĩ cúi đầu hôn nó, đem những tiếng rên rỉ nức nở nuốt vào trong miệng mình.

Á Á nằm trên giường, bờ mông vểnh cao cao được bàn tay to lớn của Gia Vĩ bóp thật chặt. Vừa mới cao trào qua một lần, phía sau lại không ngừng bị khoái cảm va chạm kích thích, lại một lần đứng lên, theo thân thể trước sau dao động. Trên đùi uốn lượn một dòng chất lỏng bạch sắc trào ra từ hậu huyệt, nơi được bôi trơn đầy đủ thoát ra những tiếng vang cao ngất. Vô lực rên rỉ, Á Á thừa nhận từng đợt rồi lại từng đợt kích thích mãnh liệt. Tay chân đều đang run rẩy, sắp không chịu nổi. Từ phía sau truyền đến khoái cảm tê dại làm cho đầu nó quay cuồng, mồ hôi nhiễu xuống chăn. Ca ca, lại nhiều thêm nữa a! Để sau này trong cuộc sống cách xa anh, em có thể nhớ về những ký ức đau đớn cùng khoái hoạt này.

Lúc Á Á tỉnh lại, ánh nắng mặt trời dù đã có rèm cửa che lại nhưng  vẫn chiếu đến chói mắt. Giật giật thân thể, ê ẩm thật là khó chịu. Duỗi lưng một cái, một bàn tay to lớn ấm áp đã đặt trên trán. Hôn lên khuôn mặt Á Á, Gia Vĩ đem mấy bộ y phục đặt ở đầu giường. Vừa rồi thừa dịp Á Á còn đang ngủ đi ra ngoài mua, hài tử cũng không thể mặc mấy bộ quần áo luyện tập trở lại trường học. Ngón tay nắm chặt một cái quần lót mới, mỉm cười lắc lắc trước mặt Á Á. Á Á đỏ mặt phồng mồm đoạt lại, buổi tối hôm qua, đồ lót đã dính đầy dịch thể của nhau, chứng kiến một đêm tình cảm mãnh liệt rồi sau đó ngoan ngoãn tiến vào buồng vệ sinh. Hiện tại trần trụi không mảnh vải che thân, Á Á nhấc chân mặc lại đồ lót. Bên trong cái chăn đang ùn lên cao, xuân quang hiện ra vô hạn, Gia Vĩ luồn tay vào, khiến cho Á Á bật cười, mà không có né tránh, đằng trước đằng sau đều bị nhéo vài cái.

“Ca ca, công ty thế nào rồi? Lần này có thuận lợi không? Anh cũng đừng quá sức, từ từ sẽ ổn cả thôi! Anh gần đây có hay uống rượu không?” Á Á quỳ gối sau lưng Gia Vĩ đấm bóp cho y. Vai ca ca rất rộng, lưng rất thẳng, tỏa ra khí tức ôn hòa, thật không muốn ly khai mà. Á Á nằm trên lưng Gia Vĩ, ôm cổ anh. Gia Vĩ hai tay nắm lấy những ngón tay của cậu, đặt trên môi nhẹ hôn, cười nói: “Em không cần lo lắng cho anh, anh hiện tại rất tốt. Trong công ty mọi chuyện đã có thể nói là ổn định rồi, tiếp qua một thời gian ngắn nữa anh có thể hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng suy thoái trước đây. Ngược lại là em đó, ở một mình, anh không an tâm a!” Á Á ha ha cười: “Vậy anh hãy cùng em một chỗ đến trường a! Anh chuyển đến nơi đây, em mỗi ngày bám dính lấy anh!” Hai người cùng một chỗ cười rộ lên, Gia Vĩ đem Á Á lật tung trên giường.

Khó khăn lắm mới có được thời gian gặp nhau, im lặng nằm cạnh nhau không quan tâm đến mọi thứ thật tốt. Hai người cũng không đi đâu, lẳng lặng ở trong phòng. Gia Vĩ nằm trên đùi Á Á, nhắm mắt hưởng thụ những ngón tay mảnh khảnh của Á Á cầm dao cạo cạo râu cho mình. Dao cạo mini chạy bằng điện phát ra những tiếng ong ong, nhẹ nhàng lướt qua cằm của ca ca. Thích nhất là cạo râu cho ca ca, có thể tỉ mỉ nhìn ngắm khuôn mặt ca ca, thỏa thích vuốt ve hàng mi của y, sống mũi, cái miệng. Nhìn những cọng râu từng chút từng chút biến mất, Á Á ở cái cằm nhẵn nhụi hôn một cái. Buổi sáng bị cái cằm lún phún râu của y chà mà môi phát đau, nhưng nếu sáng sớm nào cũng có thể được râu của ca ca chà cho tỉnh, kỳ thật cũng rất tốt. Á Á cắn môi cười.